Lớn lên tại Thành phố Hồ Chí Minh, gia đình có 4 anh, chị em. Ngày trước, gia đình rất khó khăn, Ngô Bông phải hi sinh qua Đài Loan làm việc theo dạng hợp tác lao động. Ngày trở về lại quê hương cũng chính là ngày em không còn gặp được ba nửa. Em đã khóc và khóc rất nhiều. Sau đó, quyết định ở lại Việt Nam nối nghiệp ba kinh doanh bất động sản.
Ngô Bông
Sự hi sinh thầm lặng.
Ngô Bông đã có một quá khứ tốt đẹp. Ba em đã hi sinh tất cả vì con cái mà bươn chảy. Ông đã tích góp dành dùm những đồng tiền từ mồ hôi công sức mua đi những mảnh đất nhỏ để kinh doanh bán lại. Ngày ông trúng đất cũng là ngày gia đình ông không phải lo lắng nhiều về cuộc sống. Nhưng mấy ai ngờ cuộc sống đó lại không được trọn vẹn lâu dài.
Năm Ngô Bông lên 17, ba em bị tai biến. Gia cảnh lúc này phải đổ dồn hết để chửa trị cho ông. Tất cả những gì gia đình đang có bổng trở nên đi vào bế tắc. Vì chữ hiếu và cũng là đứa con gái Út chưa có lập gia đình. Em đã quyết định qua Đài Loan theo dạng hợp tác lao động để mong kiếm tiền chữa trị cho ba.
Ngày trở về nối nghiệp ba
Sau 3 năm ở xứ Đài, ngày em trở về đoàn tụ gia đình cũng chính là ngày em không còn được gặp lại người ba thương yêu, hằng kính trọng. Lúc đó, em đã khóc rất nhiều. Dường như mọi thứ đối với em không còn có ý nghĩa. Điều bản thân em cần làm nhất là giữ lại những gì ông đã tạo.
Em quyết định lấy một số vốn ít ỏi từ việc dành dùm trong quá trình hợp tác lao động tiếp tục nối nghiệp ba kinh doanh bất động sản. Em đã mua những mảnh đất nhỏ rồi đem đi bán lại. Lúc ấy, cuộc sống gia đình em bắt đầu bớt ngột ngạt.
Năm 2013, bất động sản bắt đầu đóng băng cũng là lúc em lao đao rơi vào bế tắc. Em quyết đinh xoay chuyển tình thế làm đủ thứ nghề. Có thể nói vấp ngã lần này chỉ là một cơn gió nhẹ so với những gì em đã hi sinh làm tất cả vì ba.
Năm 2015, bất động sản bắt đầu ổn định lại, cuộc sống em đã lấy lại tinh thần rất nhiều. Em không còn lo lắng và băn khoăn. Những đam mê từ nhỏ bắt đầu cháy bỏng.
Đam mê ở hướng đi mới.
Em quyết định đeo đuổi ca hát và đăng ký học luyện thanh khóa ngắn hạn nhà văn hóa Thanh Niên. Mặc dù chỉ là cô bé chập chững mới bước vào nghề nhưng em luôn cố gắng trao dồi và học hỏi. Đối với em, âm nhạc là một môn nghệ thuật giải trí để bù lại cho cuộc sống hiện tại và trước kia. Em muốn hát và thích hát. Nhưng đối với em, công việc kinh doanh vẫn luôn là nguồn thu nhập chính cho bản thân và gia đình.